Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[Review Sách] “Gọi Là Ổn Định, Thật Ra Là Hoài Phí Cuộc Sống”: Hãy Tiến Bước Và Bắt Đầu Trải Nghiệm

Ổn định, giống như một cái lồng vô hình trói buộc bạn. Đôi khi bạn cũng muốn phá vỡ cái lồng để vươn ra ngoài, nhưng lại bị trọng lực của bản thân mình kéo lại. Có lẽ cả cuộc đời này mỗi người cũng chỉ hướng đến một điều ngắn ngủi duy nhất: Ổn. Nhưng liệu nó có thật sự ổn? Chúng ta lựa chọn an nhàn trong thời gian bản thân có thể nỗ lực nhất, không chịu tìm tòi phấn đấu hướng tới ước mơ của mình. Vì ta chỉ sống có một lần trên cuộc đời này thôi, nên hãy sống cho một lần đó hết mình với hoài bão, ước mơ của bản thân. Để sau này không bao giờ phải nói câu: Hối tiếc. Cuốn sách Gọi là ổn định, thật ra là hoài phí cuộc sống là những câu chuyện tươi mới đầy sức sống, ám chỉ đạo lý cuộc sống của tác giả.


     Mong rằng trên con đường trưởng thành của các bạn, vì có văn của tôi làm bạn nên bạn sẽ không còn cô độc. 


Chỉ có chúng ta, bằng nỗ lực của mình, tạo nên đời mình


Cái bạn cho là ổn định, chẳng qua là sự lãng phí cuộc sống mà thôi. Thế giới ngày càng thay đổi và cái gọi là ổn định, có lẽ không tồn tại. Trên thế gian này, chỉ có thể thay đổi bản thân, nỗ lực phấn đầu hằng ngày để không bị thụt lùi. Thế nhưng xung quanh chúng ta vẫn không có ít người sẵn sàng vì ổn định mà trả giá bằng tuổi xuân, sẵn sàng vì sự yên ổn mà mất đi hoài bão. Nhưng bạn đã bao giờ nghĩ, nếu ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc đời thì liệu bạn có hối hận? Nếu ngày mai là ngày cuối cùng ấy, bạn còn có gì chưa thực hiện? 


Chỉ có sự trao đổi bình đẳng mới có thể có được sự giúp đỡ hợp lý. Do đó, đừng lãng phí thời gian, hãy dùng quãng thời gian đó để đọc sách, học tập nâng cao kỹ năng chuyên môn. Tuy nhiên trong mỗi chúng ta, ai cũng có những người bạn thật sự, bất cứ lúc nào người bạn ấy cũng đồng ý giúp đỡ chúng ta, cho dù ta có nghèo khó hay ngu dốt. Trong cái thế giới này, có một vài người bạn như thế là tốt rồi. 


     Con người ta chỉ khi trải qua chông gai mới có thể nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ.


Năm ấy, tác giả một mình đến Bắc Kinh học đại học. Đông - người anh em tốt nhất của anh, hai người quen nhau trong một cuộc thi hùng biện tiếng Anh. Đông là người khiến cho quãng đời đại học của tác giả trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. Là người luôn ở bên mỗi khi anh gặp khó khăn, khi anh thấy mất phương hướng. Khi anh đi dạy về với một chiếc ví rỗng, Đông bày một cái chân giò, một đĩa lạc, một bát mì và vài chai bia. Rồi nói, “biết cậu chưa ăn mà, mau lại đây ăn đi!”. Bây giờ mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh là họ sẽ tụ tập uống rượu, kể cho nhau nghe những việc đã qua và những dự định trong tương lai. Tình bạn của hai người đáng để cho người khác phải ngưỡng mộ và học hỏi!


Chúng ta luôn muốn những bước đi đầu tiên thật đẹp đẽ, thật phong độ, thành ra thường chần chừ không dám bước, do đó không thể bắt đầu được. Có những lúc các bạn thấy rối ren, lo lắng, mờ mịt, mình cũng vậy và những người ngoài kia cũng thế. Cho nên bạn hãy cứ bước đi trên con đường đã chọn, dũng cảm bước đến thì mãi mãi không bao giờ là muộn. Thật đấy, tin mình đi! 

     

     Cuộc đời này còn dài lắm, chỉ cần bắt đầu thì mãi mãi không bao giờ muộn cả!


Khi bạn nỗ lực phấn đấu vươn lên, vẫn có người khác nỗ lực hơn cả thế. Sự nỗ lực không bao giờ là đủ, là nhiều, thế nên đừng bao giờ ngừng cố gắng trong bất cứ chuyện gì. Hãy thay đổi thái độ sống của bản thân, đừng tin vào những lời hứa hẹn của người khác. Cuộc sống là của bạn, nếu bạn còn không tự giành lấy được thì lý do gì mà người khác phải đem đến cho mình một tương lai tốt đẹp nào đó? 



Tân Đông Phương - công ty đào tạo Tiếng Anh quy mô lớn, là nơi anh đã gắn bó bốn năm giảng dạy, những đồng nghiệp đáng mến, chiếc mic thân quen, là những học sinh vô cùng đáng yêu. Anh dành ra hơn ba mươi tiếng đồng hồ để chuẩn bị bài giảng cho tiết học hai tiếng rưỡi. Ăn uống cũng chẳng cần ngon, một tháng mì gói, nhiệt nổi đầy miệng. Có tiết học vì máy tính hư nên anh phải giả giọng phát thanh viên đọc hết một tiết, khô hết cổ họng. Cũng có những buổi tối anh về nhà, nằm vật ra giường, khóc thật to, tự ngờ vực bản thân mình. Nhưng nhận được tin nhắn động viên từ học trò, anh lại mở máy tính và tiếp tục chuẩn bị bài cho ngày mai. 


Rồi cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, hai mươi lăm tuổi, anh quyết định rời khỏi Tân Đông Phương. Lên đường để theo đuổi hoài bão đời mình. 


Tết năm đó, anh là một con người cô đơn, lạc lõng đến dị thường. Anh nhận được một công việc kiếm thêm 2000 tệ, nên không về nhà. Đêm giao thừa năm đó, anh đã viết 20 tập phim dài tập để nộp cho nhà sản xuất, nào ngờ nhà sản xuất mới yêu cầu anh không được đứng tên tác phẩm do chính anh viết ra. Anh đã kiên trì nỗ lực rất nhiều, bởi anh tin rằng sẽ có một ngày, nhờ đôi bàn tay này, cuộc sống sẽ thay đổi. 


     Nhưng nghĩ cho cùng, còn trẻ, có gì quan trọng hơn theo đuổi mơ ước đời mình?


Phấn đấu để làm gì? Để những người bạn yêu thương có thể hạnh phúc hơn. Để có thể mọc ra đôi cánh khổng lồ, che chở cho người mình yêu vượt qua phong ba bão táp. Để họ không ân hận khi lựa chọn tin tưởng bạn, để họ không phải chịu những đau khổ không đáng có. 


     Leo núi giống như đời người vậy, phải học cách vươn lên một mình.




Mỗi điều nhỏ nhất chúng ta làm cũng ảnh hưởng đến thế gian, hãy tự trân trọng.


Chúng ta không ngừng phấn đấu, không phải để thay đổi thế giới mà để thế giới không thay đổi được chúng ta. Có những lúc, bạn cảm thấy làm người mà mình cho là xấu rất dễ dàng. Việc để bản thân bị ô nhiễm dễ dàng hơn nhiều so với việc giữ cho mình trong sạch. Vì vậy nhiều người trong chúng ta cuối cùng lại biến thành kiểu người mà bản thân vốn đã từng khinh bỉ. 


Có lẽ, chúng ta không có cách gì thay đổi hiện thực đã bị thế giới thay đổi. Nhưng ít nhất sau này chúng ta vẫn kiên định không để mình tồi đi. Ít nhất cuộc đời mình đã làm cho thế giới này tốt hơn một chút. 


     Chúng ta có thể bị mài mòn các góc cạnh, nhưng không thể biến thành thứ người mà chính chúng ta từng khinh bỉ, càng không thể quên đi ước mơ muốn tốt đẹp hơn.


Chắc ai trong chúng ta cũng đi tình nguyện rồi nhỉ? Tác giả cũng vậy, anh đã sáng lập ra một cơ sở đào tạo tiếng Anh miễn phí. Và để giúp thêm nhiều người, anh và những đồng nghiệp đã đi đến các vùng sâu, vùng xa. Năm ấy, anh đã đến một huyện nhỏ của thành phố Tín Dương, tỉnh Hà Nam. Tuy nhiên, anh chỉ ở lại dạy khoảng hai tuần, nên Hiệu trưởng trường đó đã từ chối. Bởi vì anh đến đây, kể cho lũ trẻ cuộc sống muôn màu của cuộc sống bên ngoài, sau hai tuần anh phấn khởi ra đi, còn lũ trẻ chỉ thêm buồn phiền. Sau đó, tổ chức công ích của anh đã bị giải tán. 


Đôi khi cuộc sống bận rộn vội vã, chúng ta luôn nỗ lực phấn đấu đạt mục tiêu mà đánh mất đi trái tim thuở đầu. Vì quá bận rộn nên đã quên mất lý do mình sống. Bạn biết không, tấm lòng có thể xua tan giá lạnh, nụ cười có thể truyền đi hơi ấm, còn chúng ta, đều có thể truyền đi tình yêu thương.


Khi bạn nhận ra con đường mình đang đi không đúng. Bạn có hai lựa chọn: một là đau khổ bước tiếp, hai là quay đầu lại, tuy sẽ khó khăn, nhưng sẽ có một thế giới mới mở ra. Hàng ngày, có những con người vì bế tắc, áp lực, kết liễu đời mình. Để lại những người thân ở đó đau đớn đến tuyệt vọng, để những người xung quanh bàn tán, tiếc cho một cuộc đời. Nhưng sau đó thì sao? Mặt trời vẫn mọc lên mọi ngày, nó không vì ai mà thay đổi quỹ đạo cũng như ngừng chuyển động. Con người vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình

     

     Thế giới sẽ thay đổi vì một con người dám sống kiên cường!


Được sống, quả là tốt!


Hạnh phúc chính là tin tưởng, đơn giản vậy thôi. Bạn hãy tin tưởng rằng trên thế giới còn rất nhiều người tốt, và bạn là một trong những người đó. Giúp đỡ một người xa lạ hay một người bình thường, thì thật ra có lúc là vì chính mình đấy. Vì biết đâu được sau này mình lại cần sự giúp đỡ từ chính họ thì sao? Vậy nên, hãy giúp đỡ người khác khi còn có thể, bạn nhé! Bởi cuộc đời này vốn dĩ nên cho đi mà. 


     Có được hạnh phúc thật dễ, chỉ cần tin tưởng!



Ai cũng có một trái tim, ai cũng có một tuổi trẻ


Trong cuộc sống, bỗng nhiên ngọt ngào hơn do có sự xuất hiện của một số người, đó là may mắn. Nhưng khi cuộc sống có xu hướng ổn định, hãy tận dụng thời gian tươi đẹp không áp lực đó, nỗ lực tiến lên duy trì khả năng độc lập. 


Bạn phải có khả năng rời xa bất kỳ ai bất cứ khi nào. Bạn phải có công việc tốt, những người bạn tốt và có mục tiêu để theo đuổi. Đó mới là ổn định nhất bởi vì sự ổn định do người khác mang lại vốn dĩ không ổn định rồi. Chúng ta phải chủ động nắm cuộc sống của mình trong tay và bước ra khỏi vòng an toàn của mình, học hỏi những điều mới, tích góp thêm trải nghiệm cho bản thân mình. 


     Ngôi nhà do người khác xây nên, họ có thể lấy lại bất kỳ lúc nào. Cuộc sống ổn định mà người khác đem đến cho, có thể biến thành những năm tháng long đong lận đận bất kỳ...


Ở trong tương lai không xa, luôn luôn có người đứng đợi con người tốt hơn của bạn. Vì vậy, để đến được ngày đó, hãy vững tin rằng bản thân sẽ ngày một giỏi giang hơn, để ánh nắng của bạn tỏa rạng mỗi ngày. Hãy để những người xung quanh làm động lực cho sự phát triển mỗi ngày của bạn. 


 


Và bạn chính là bạn, không phải là một ai khác. Bạn có những nét riêng không lẫn với mọi người. Người duy nhất mà bạn nên so sánh, đó chính là bạn của ngày hôm qua. Mỗi buổi sáng thức dậy, bạn hãy tự hỏi mình nên làm điều gì để trở nên tốt hơn của bạn ngày hôm qua. Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, đừng hạ thấp bản thân mình, hãy tin bạn có thể làm được. Bởi khi bạn tin chính mình thì người khác mới dám tin bạn. Và khi bạn có niềm tin, bạn mới có thể truyền đi niềm tin cho những người xung quanh.


     Chỉ có bản thân bạn mới là chủ nhân của tình yêu và cuộc sống!


Tình bạn 


Lý Thượng Long đã dành ra phần cuối cuốn sách này để viết về những người bạn của mình như một lời tri ân đặc biệt. Bởi lẽ, trên con đường trưởng thành, bên cạnh chúng ta luôn luôn có những người bạn tri kỷ mà chắc cả đời này cũng không bao giờ quên. Cho dù có không ở gần nhau nữa thì bình thường, thỉnh thoảng cũng liên lạc với nhau. Dù xa cách đến đâu, luôn hướng về nhau là được. 


Những năm tháng tình bạn đó, có lẽ chẳng bao giờ trở lại, vậy thì hãy dũng cảm tiến bước, sau đó mãi mãi ghi nhớ khoảnh khắc tươi đẹp ấy.


Chính vì vậy hãy trân trọng những người bạn đang ở bên cạnh ta. Bởi lẽ họ không phải là người ưu tú nhất, chưa phải cực phẩm để bạn khoe khoang. Nhưng tạo hóa đã ban họ xuống làm cho cuộc đời bạn không lạnh lẽo, cô đơn. Để cuộc sống của bạn trở nên ý nghĩa hơn. 


    

 Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, nó khiến cho bao nhiêu lời xin lỗi trở nên quá muộn. Thế nhưng rõ ràng đã lưu lại những ấn tượng khó phai nhất trong cái thời trẻ trung nhất của cuộc đời chúng ta.


Lời kết


Hãy tranh thủ lúc còn trẻ, còn sức để chiến đấu. Nỗ lực sống hết mình vì hoài bão, ước mơ của bản thân. Bởi lẽ bạn chỉ sống có duy nhất một lần trên đời thôi, nên hãy sống xứng đáng với một lần mà cuộc đời đã ban tặng cho bạn. Và bạn có thể tìm mua cuốn sách Gọi là ổn định, thật ra là hoài phí cuộc sống để biết thêm những điều hay mà tác giả đã viết trong cuốn sách và tìm ra câu trả lời cho bản thân mình. Bạn nhé!



Review chi tiết bởi Hồng Dịu - Bookademy



-------------------


Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link : 


https://www.facebook.com/bookademy


Đăng ký để trở thành CTV của Bookademy tại link : http://bit.ly/2Hxkazt


----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

1,378 lượt xem

lh-fulllh-x