Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[Tóm Tắt & Review Sách] “Ngày Trôi Về Chỗ Cũ”: Ừ, Em Giờ Là Hư Không…

 

“ Chỉ là những cảm xúc được góp nhặt sau một-vài-lần yêu, những tản văn-tùy bút được tôi viết như một cách cất giữ những điều xưa cũ của một thời non trẻ. Tôi gom hết người cũ-chuyện xưa và gọi tên những trang viết này là “Ngày trôi về phía cũ””. Tác phẩm cuối cùng chính là những lát cắt của tình yêu với đủ mọi hình dáng, cung bậc và tác giả đã khép lại trong sự vô thức, bình yên như chính bản chất của nó. Không đủ dày dặn để gọi tên là hồi ức tình yêu cũng không chắt lọc ngôn từ hoa mỹ để tạo thành một bức thư tình gửi cho em, “Ngày trôi về phía cũ” của Anh Khang chỉ vẻn vẹn 38 chương cũng đủ diễn tả hết mọi cung bậc cảm xúc của “anh” và “em”, nhưng vì đã “cũ” nên em giờ chỉ là hư không. 

Mình xin sử dụng đại từ “em” thay cho người đọc, và “anh” thay cho tác giả Anh Khang. 

1. Tác giả Anh Khang. 

Người con trai sinh năm 87 được “em” gọi với cái tên “nhà văn của nỗi buồn tuổi trẻ”. “Anh” mang chút đượm buồn nhưng không tiêu cực, một chút hoài niệm quá khứ nhưng vẫn hướng mình về phía ánh sáng của tương lai , “anh” gửi hết tâm tư vào trong từng dòng văn viết ra. “Em” đồng cảm với chút buồn, cảm nhận được chút nhớ đó hay bởi đó chính là  “em” . Trong mọi dòng văn của “anh” , “em” thấy được hình ảnh em và anh trong lần yêu thứ mấy em không còn nhớ. “Em” và “anh” cùng một cảm xúc cùng một tâm trạng được “anh” thổ lộ trong từng câu từng chữ anh viết ra. “Anh” là chủ nhân sở hữu những bản hòa tấu đượm buổn “ Đi Đâu Cũng Nhớ Sài Gòn Và… Em, Thả Thính Chân Kinh,...” còn “em” lại là người qua đường lắng nghe từng lời anh “viết”. 

2. Tác phẩm “Ngày trôi về cũ” . 

Vào một ngày năm 2012, “Ngày trôi về cũ” của “anh” viết, “em” đã thấy. “Anh”gọi đó là những điều xưa cũ của một thời non trẻ. Nhưng “em” lại càng trân trọng những vụn mặt của thời non trẻ ấy. Đã yêu, đã bên nhau, và cũng đã rời xa, “em” cảm nhận cái “cũ” thật rõ ràng trong lời văn “anh” viết. Một lời “bạn cũ” hàn huyên đôi cầu lại thành bạn nhưng “anh” lại tự hỏi sao lại đặt tên là “người yêu cũ”, là còn yêu nhưng lại là “cũ”. “Anh” muốn nói với “em” “anh” và người con gái ấy là người yêu cũ, “anh” thừa nhận rằng “anh” còn yêu cô ấy nhưng giờ còn lại chỉ là hư không. Những dòng văn truyền cảm, uyển chuyển len lỏi vào trái tim mỗi “em”, “em” phải thừa nhận rằng bạn thân em cũng đã là “anh” của ngày trôi về cũ cùng một cảm xúc, cùng một suy nghĩ. 


Ba mươi tám chương tương ứng với  ba mươi sáu lời lời “anh” cất giữ trong lòng cũng là những kỉ niệm ngày cũ ấy, dù muốn quên, nhưng càng quên thì nó lại hằn sâu vào tâm trí của một người đã từng yêu như “anh” vậy. Tự hỏi, “anh” muốn cô ấy đọc được những tiếng lòng hay chôn giấu bao nay không? Nhưng là một người qua đường trong hành trình gieo nỗi buồn của “anh”, “em” lại có thể phần nào hiểu được. “Ngày trôi về cũ” những kỉ niệm, những khoảnh khắc như những thước phim tua chậm chứa đầy hình bóng người con gái mà anh từng yêu, “em” nhìn thấy “anh” im lặng nhìn cô ấy rời đi, em cũng nhìn thấy “anh” quay về chỗ cũ nơi “anh” và cô ấy đi qua. Nhưng giờ đây cô ấy là hư không, “anh” đang chạy theo và đổi lại cho anh là một khoảng trời vô định, “anh” tìm kiếm nơi anh thuộc về nhưng nơi đó cũng không hề có cô ấy. 

Cuộc tình không trọn vẹn của “anh” và cô ấy bắt đầu nơi đất Sài Thành nhộn nhịp, tấp nập rồi cũng kết thúc nơi đất này. Tuổi trẻ nông nổi và bồng bột, “em” nào phân định được sự đúng sai trong tình yêu của hai người trẻ tuổi. “Anh” đã từng yêu, từng thương, từng hy vọng, từng oán trách, từng thờ ơ và từng hối hận. “Em” cũng vậy, không ai sai trong cuộc tình trẻ tuổi ấy chỉ là “anh” và cô ấy gặp nhau quá sớm, hữu duyên nhưng lại vô phận. “Ngày trôi về cũ” tập trung là nhớ nhưng “em” lại không thấy sự “hi vọng” tái hiện chính là nói không thấy “anh” nhắc đến sẽ lặp lại mối tình này khi “anh” gặp lại cô ấy lần nữa. Hiện tại nhớ lại những điều xưa “cũ” sẽ thấy bản thân nông nổi đến mức nào, nhưng sự oán trách đâu còn nữa mà thay vào đó là sự tiếc nuối. Có thể tháng Bảy đó là nỗi ám ảnh trong lòng “anh” nhưng phải chăng tháng “Bảy” đang giải thoát “anh” và cô ấy thoát khỏi một mối tình đang chán chường. 

Người trên thế giới này quá nhiều và “em” cũng nằm trong số đó, người đã yêu chưa yêu và đang yêu đều soi mình từ những hoài niệm mà “anh” viết lên trang giấy để rồi nghiền ngẫm và suy nghĩ về hai chữ “tình yêu”. Đã là con người thì ai chẳng mắc sai lầm, nhất là khi tuổi trẻ còn nông nổi nhưng chỉ là chậm một giây, dây đỏ Nguyệt lão đã xe, tự “anh hay cô ấy đã cắt mất.  “Ngày trôi về chỗ cũ” là sự nuối tiếc dai dẳng của cả “anh” và hàng vạn người trên thế thời này bao gồm có em. 


“Anh” mải mê tìm hơi ấm trong mùa đông lạnh buốt này mà đâu biết mùa đông trốn nắng, những cảm xúc xưa cũ giờ chỉ là hư không. “Anh” nhìn lại từng đoạn hồi ức khi vẫn thấp thoáng hình bóng của người con gái kia và anh tự thổ lộ rằng “Anh yêu em”. Không phải lời tỏ tình trong một bộ ngôn tình đầy mật ngọt, rồi nam nữ chính sẽ có một cái kết viên mãn, mà đây cũng là sự hối hận, sự lưu luyến về quá khứ xưa cũ ấy. Tự hỏi sao ngày ấy cô ấy đi anh không níu kéo bởi vì “anh” biết giữa họ chỉ còn một tình yêu theo thói quen chứ không còn những rung động ngày đầu tiên nữa. 

“Anh” tự mình nói rằng mình nông cạn, khi mất đi người con gái ấy mới biết bản thân đã quen với sự hiện diện của một con người mà “anh” cho rằng đã hết yêu. Và giờ “anh” tự gặm nhấm nỗi cô đơn trống trải trong một mùa mưa Sài Thành không ngớt hay chính là tim anh đang nhỏ giọt. Tự bản thân “anh” biết quá muộn nhưng vẫn không đành lòng lãng quên những ngày xưa cũ ấy. Một mùa đông trốn nắng cũng như “anh” sẽ không còn tìm thấy hơi ấm mà người con gái ấy dành cho anh ở ngày cũ để rồi một mình cô đơn trên đoạn đường của ký ức tưởng tượng người con gái ấy nắm tay người khác không phải là “anh”. 

Mỗi một anh đều nghĩ bản thân mình là một người vô tình nhưng chúng ta là con người có một trái tim nóng hổi, một dòng máu luôn giữ độ ấm cho cơ thể, có cảm xúc, biết đau, biết buồn, biết tổn thương. Nói là bản thân vô tình chính là nói bản thân tạm gác lại thứ cảm xúc đó mà thôi để rồi phải tự thừa nhận với lòng mình bản thân không buông bỏ được. Dẫu biết cuộc đời thật dài không phải tình yêu nào cũng viên mãn nhưng vẫn không kìm lòng được để nói một tiếng “yêu”. Không nỗi cô đơn nào có thể so sánh với một chữ yêu với một mối tình cũ là tự hỏi bản thân, “tại sao vẫn chưa quên” “Tại sao còn nhớ”. Người ấy như một cái gai cắm sâu trong trái tim cả “anh” và “em” không rút ra được chỉ có thể chịu đựng qua ngày. Miệng nói không nhớ thì lòng càng muốn hướng về đằng kia nơi có bóng hình người ấy. Chỉ vì một câu “không kìm lòng được… mà nhung nhớ”. 

Nhưng nếu tự hỏi bản thân “sẽ quay lại chứ”, thì bao nhiêu người sẽ nói “ có”. Trách bản thân không đủ can đảm đối diện với ngày xưa cũ, tình yêu của tuổi trẻ, trách bản thân quá nhát gan, nhu nhược chỉ dám đứng nhìn từ xa vào khoảng không vô định nơi đó có tình yêu đôi ta vẫn còn độ mặn nồng, hay trách bản thân quá hoang đường khi nghĩ đến cụm từ “quay lại”. 

Và rồi bản thân phải tự nhủ rằng “nhớ nhung không phải để níu chân hay làm lòng bỗng dưng chùng lại, chỉ là để dặn dò hiện tại rằng hãy biết sống xứng đáng với quãng thời gian đã trôi về phía sau. Biết đâu một lúc nào đó quay về nhận mặt năm tháng, người ta sẽ thấy nhẹ lòng xiết bao khi thấy rằng những khoảnh khắc đã qua dù vui hay buồn, dù còn lại hay trôi xa, vẫn sẽ là những cảm xúc đã nuôi lớn “Tôi” của bây giờ.”

3. Cảm nhận cá nhân

“Ngày trôi về chỗ cũ” chính là tấm gương phản chiếu tâm tình, trạng thái của một con người khi yêu. Khi đọc tác phẩm, ai trong chúng ta cũng sẽ bắt gặp một bản thân của chúng ta trong quá khứ. Tác phẩm không dài nhưng cũng đủ lưu lại những cảm xúc khó quên mà một nhà văn được mệnh danh “nỗi buồn của tuổi trẻ” đem đến. Cuốn hồi ức về tình yêu có hối hận, có nuối tiếc, có sự bốc đồng của một tuổi trẻ ngây dại tất cả tập hợp lại chỉ với một từ cũ. Em cảm nhận được bên trong từ cũ đó là cảm giác day dứt, bồi hồi khi nhìn lại quá khứ, tình yêu vội đến, vội đi thời gian cũng sẽ không trở lại như em sẽ không còn về bên anh chỉ đành gọi nhau một tiếng người yêu cũ. 

Em đã khóc khi đọc những lời văn này vì em thấy mình giống như anh, nhớ thương một người nhưng người đó giờ chỉ hư vô. Mùa đông trốn nắng, em tìm kiếm bóng hình người thương nhưng đưa tay ra chỉ cảm nhận thấy một mùa đông lạnh lẽo. Những kỉ niệm đã qua sẽ chẳng quay lại, chúng ta và tác giả cùng nhìn lại “ngày cũ” với tất cả sự trân trọng bằng trái tim từng đập mạnh mẽ trong những ngày tháng tình yêu sót lại. 


Đời người kỳ thực rất ngắn, nhưng vì có Kỷ niệm nên mới phải trải dài mãi ra… Con người ta bị “ghiền”, bị say sưa, bị mê đắm Kỷ niệm, riết rồi thấy cái gì ở hiện tại cũng hao hao mang dáng dấp của ngày cũ – người xưa. Chợt nhận ra có những điều cố xóa cũng chẳng thể quên. Vô thưởng vô phạt đến mức, chỉ bất giác bắt gặp một nụ cười, một giọng nói tựa hồ thân quen, là trái tim đã đập rộn ràng và đầu óc quay mòng trở lại những năm tháng đâu đâu. Nhưng quay về chỉ thấy ký ức bạc màu, kỷ niệm nát nhàu và hình ảnh “ai đó” đã phong rêu xanh xác từ lâu. Ngày xưa “vườn không nhà trống” vậy đó, mà hiện tại vẫn khẽ nhắc nhớ như thể chưa một lần buông tay…



Tóm tắt bởi: Mai Anh - Bookademy

Hình ảnh: Hoàng Phương

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.




----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

312 lượt xem

lh-fulllh-x